Điều gì là mục đích để bạn phấn đấu?

Vậy là đã kết thúc chặng đường kéo dài hơn một năm rưỡi. Có lẽ đây chặng đường dài nhất kể từ lúc tôi quyết định bước chân trên con đường này. Và bây giờ, tôi đã tìm ra được lời giải đáp cho những nghi vấn đã tồn đọng trong quãng thời gian qua. Sau mỗi chặn đường tôi lại có thêm những nguồn năng lượng để chuẩn bị cho những chặn đường tiếp theo. Đôi lúc tôi cảm thấy mình cứ như một thám tử vậy, cứ dấn thân vào những nguy hiểm như một cuộc phiêu lưu thú vị, thường xuyên tách mình khỏi mọi thứ xung quanh để làm một khán giả, im lặng quan sát, ghi nhớ từng chi tiết nhỏ trong cuốn phim về cuộc đời mình, để rồi đúc kết lại và tìm cách “phá án”.


Lâu rồi tôi mới có lại cảm giác nhẹ nhàng khó tả như vậy, nói vậy chứ cũng không đến nỗi 5 năm hay 10 năm gì đâu. Cảm giác đó chỉ đến từ lúc tôi bắt đầu biết mình cần phải làm gì trong kiếp sống này. Trong khi nhiều người khác luôn mong muốn có được những cái này hay đạt những danh vọng kia, thì tôi chỉ có riêng một mong muốn cho bản thân mình là có được một phút giây nào đó trong cuộc đời, cơ thể được bình thường như bao người khác, không phải chịu đau đớn triền miên nữa. Có lẽ ít ai có thể đồng cảm với tôi, vì tôi biết được rằng điểm xuất phát của tôi rất khác mọi người. Kể từ lúc tôi có nhận thức về cuộc sống này thì tôi thấy mình đã phải chịu đau đớn về thể xác, và cả tâm hồn nữa, rồi những bất hạnh cứ đến với tôi và những người thân như có một sự cố tình nào đó vậy. Không ai cho tôi một lời giải thích thật sự, vì mọi thứ quá mơ hồ. Tuổi thơ của tôi trôi qua nhanh như một cơn gió, tâm hồn tôi bắt đầu chai sạn dần, những hoài nghi về cuộc sống cứ vương vấn quanh tôi, những tai nạn thường xuyên xảy ra với tôi đến nỗi cơ thể trở nên suy yếu, kiệt quệ, tưởng chừng như không thể nào duy trì tiếp nữa. Tôi thường im lặng với mọi thứ và mĩm cười đối với tôi như là một điều vô cùng khó khăn vậy. Nhưng có lẽ vì những yếu tố đó mà tôi có thể tập trung để cảm nhận được mọi thú xung quanh một cách rõ ràng hơn, nhạy cảm hơn với những thứ mà bình thường ít ai để ý và những khó khăn giúp tôi có ý chí khám thế giới này nhiều hơn nữa.


Có lúc nào bạn tự hỏi rằng mình sinh ra trên cõi đời này để làm gì chưa? Điều gì là mục đích để mình phấn đấu? Chắc là cũng đôi lúc, nhưng bạn có thật sự coi trọng câu trả lời không, hay là chỉ nghĩ thoáng qua rồi bỏ nó qua một bên để lo cơm áo gạo tiền. Nhiều người cố gắng kiếm được nhiều tiền hay đạt được địa vị này nọ, họ có thật sự cảm thấy bình yên sau đó? Nhiều người cứ cố gắng hơn nhau 1 câu nói, hơn nhau một sự hiểu biết hay hơn nhau một ly rượu, chiếc xe, bộ quần áo… nhưng rồi sự thoả mãn đó có làm họ đễ chịu mãi không, hay là phải dấn thân vào những cuộc chiến không hồi kết, và lúc họ thua cuộc thì sẽ như thế nào? Bạn sẽ kết thúc cuộc sống của mình với những chuyện như vậy sao?


Tôi nghĩ thật sự tâm thức của bạn nó không muốn bạn như vậy đâu. Tâm thức của bạn sẽ luôn khuyến khích bạn làm điều gì đó ý nghĩa, mang tình thương và sự hinh sinh đến với mọi người, vì nó đã đi được đoạn đường rất dài rồi, nó có nhiều kinh nghiệm hơn bạn, nó biết được bạn cần phải làm gì và cố gắng định hướng bạn đến những việc làm tích cực, chỉ là những tham vọng, ích kỷ, tranh đua, ganh ghét… cứ vây lấy bạn và bạn đã vô tình quên đi nó.


Thật sự thị tâm thức luôn luôn cảnh báo cho bạn biết có nên làm gì và từ bỏ điều gì, và nó thể hiện qua những biến đổi trong cơ thể bạn. Nếu một lúc nào đó bạn chú ý đến cơ thể mình, và hiểu được nó, thì có khã năng tạo nên sự đồng điệu giữ cơ thể và tâm thức. Lúc đó bạn sẽ cảm nhận được cảm giác bình yên thật sự là gì.


Nếu một lúc nào đó trong cuộc đời bạn bỗng nhiên cảm nhận được mùi hương của loài hoa này một cách kỳ lạ, và cảm thấy sự nhẹ mát ngoài da, hoặc nhắm mắt lại mà thấy rõ màu sắc của nó, mặc dù nó không hề tồn tại nơi bạn đang đứng, thì bạn sẽ hiểu tôi đang nói những gì.

A.Tran

Leave a Reply